Bình yên của con là Mẹ Sau khoảng 15 năm trở lại, từ lúc nó từ giã tuổi thơ. Đây là lần đầu tiên, nó bật dậy trong lúc ngủ và khóc tức tưởi như một đứa trẻ của 25 năm về trước. Khóc không có lý do, chỉ thấy tim thổn thức, rất đau, nhói, cô độc ,nhỏ bé, mất thăng bằng , thèm khác sự bình an. Nó òa khóc gọi mẹ, thèm khát sự bảo bọc của mẹ , một ngày thơ nào đó mẹ trông từng giấc ngủ cho nó dù ngoài trời mưa gió bão bùng. Nhưng nhờ mẹ, giấc ngủ trẻ thơ của nó được bình yên. Ngoài trời, gió xoáy từng cơn, cửa đập vì mưa tát vào mặt kính. Tất cả đồ ngoài ban công bị gió lóc xoáy và dồn vào 1 góc của ban công. Philippines lúc này một màu xám đục, con đường, mặt đất, tòa nhà cao óc, ánh nắng chói chang, người đông như kiến… tất cả đều không còn nữa. Một màu xám đục và tiếng gào thét của gió cào từng đợt vào cửa. Giấc ngủ nó mộng mị, lồng ngực nó đau nhói, nó muốn cầm ngay điện thoại và gọi cho mẹ nhưng sợ nghe được giọng nó mếu máo. Mẹ sẽ đâm lo mà sau này nghĩ ngợi nhiều đâm bệnh. Nó không gọi nữa. Ôm con gấu bông nhỏ mẹ mang từ VN sang đây cho nó. Và cứ thế, khóc theo từng đợt gào lên của gió… mộng mị xen lẫn vào thực tại. Mẹ, con nhớ mẹ. Con thật sự thèm muốn được ngủ bên chân mẹ bình yên như những ngày còn bé thơ lắm … Con yêu mẹ, 16.07.2014 Philippines - Những ngày giông bão. Image: Tamypu
Ngày cất bước đi, chỉ nghĩ giản đơn như là một chuyến dạo chơi. Hành trang mang theo chỉ là lý tưởng đang bấp bênh giữa cuộc đời đầy biến động. Tôi chỉ nghĩ được cần phải đi, để chọn cách bắt đầu mới-một cuộc sống khác. Không thể sống mòn, chết mòn với những đồng tiền của người yêu nghề thấp cổ bé họng như tôi đã từng.
Hành lý không nhiều, một số áo quần, laptop, con gấu Mắt Bự ư thích. Tôi đã bỏ lại Việt nam một phần linh hồn mình. Chiếc máy ảnh - từ lúc nào nó dính kết với đời tôi như thịt liền da. Và giờ thì đang thấm thía nỗi buồn thịt chia cắt da. Dù tất cả có buồn đi chăng nữa cũng không bằng cơn đau âm ỉ một ngày len lõi. Cuối cùng thì Tôi cũng phải thừa nhận. Tôi đang nhớ anh... mỗi ngày dài thêm một ít. Không da diết nhưng đủ để nhói buốt từng hồi trong những khẽ hỡ nơi bàn tay. Con người, họ khóc chẳng phải vì họ yếu đuối, Mà là vì họ đã cứng rắn quá lâu ... ... Khi đang trẻ, có lần tôi đã mong muốn mình hư hỏng hơn... uống rượu quá nửa đêm ở một quá bar, hay có thể hút một điếu thuốc thật sâu , ngâm đủ lâu để thở hắt ra những làn khói ưu phiền nhẹ tơn tan vào không trung, rồi ngắm chúng tan vào nhau. Nhưng tôi đã không có những trãi nghiệm đó, điều gì đó răn tôi phải giữ trọn phần đời ngoan hiền thuở ban đầu cha mẹ cho trong thân xác náy. Đâm ra vừa ghét mùi thuốc lá, vừa mê mẩn làn khói thuốc và cách người ta nhả con khói ra từ đôi môi ngạo nghễ. Ngông với đời. Có nhiều phụ nữ hút thuốc trong quán bida nơi này. Cạnh chai rượu volka và những chàng trai da nâu mày rậm. Trải nghiệm của tôi là những trãi nghiệm từ người khác. tôi tiếp thu niềm đau, nỗi buồn, sự bất hạnh từ cuộc đời họ như chính nó đang diễn ra cho cuộc đời mình. Đôi khi nhìn lại mình nhưng chẳng phải mình. Đời dài quá, nhưng tôi dần cảm nhận được mình quá bé nhỏ. Làm sao ôm hết những nỗi buồn vào thân xách này? thỉnh thoảng lại thấy Buồn cũng vui, vì ít ra còn cảm nhận được từng cơn đau hay nỗi tuyệt vọng len lén đi ngang tim mình. Còn hơn những ngày dài trơ như hòn đá, có những tháng năm tôi đã chết mòn theo cách đấy. 24 tuổi có lẽ đã quá đủ cho một phận đời bình yên. Đến lúc tôi tìm về phần đời mình chưa từng thuộc về. Thế là đi. Nơi đây không có kỉ luật của gia đình, ngày và đêm chỉ là cách người ta sắp xếp những cuộc chơi, làm những gì bạn thích, không ai quan tâm, cái họ quan tâm là tiền và cách bạn thể hiện mình, thỉnh thoảng sự nguy hiểm từ những người đàn ông luôn rình rập đâu đó. Điều quan trọng là Tôi sẽ có một phần đời trải nghiệm mới, thật sự thuộc về Tôi. Một ngày bão và những điều không đầu không đuôi ở Philippines ... 08.01.2013 Bước đi giữa đại lộ Makati Avenue, Philipines. Thấy mình bé nhỏ vô cùng, giữa muôn trùng những điều vô chừng ... Nơi đây hàng ngàn bước chân, ngôn ngữ, câu chuyện, những con người lịch thiệp chốn văn phòng xen lẫn những bóng người nghèo khổ hạnh. Họ cùng nhau bước đi chung trên một con đường. Ánh nắng chiều vàng rực rỡ từ mặt trời phản chiếu qua những ô cửa tòa nhà cao ốc rọi xuống mặt đường vẽ lên những bóng người có một màu tối như nhau. Khoảng không giữa họ được lấp đầy ánh sáng. Mặt đường chỉ là đá nhưng sao lấp lánh lạ? Nắng chiều nơi này đẹp! Ngắm và lại nhớ nhung về một màu nắng nhạt hơn nhưng thân thương ... Bước đi giữa đại lộ biển người xa lạ.Thèm nghe tiếng ai gọi tên từ sau lưng bằng ngôn ngữ quê hương. Chỉ để giữa mênh mông này có chút gì bám víu. Nhạc Trịnh đã lấp đầy khao khát đó lúc này. Những ca từ đầy ưu tư, chiêm nghiệm nhưng giờ nghe hóa rộn ràng nồng ấm. Bước tiếp con đường có cảm giác như đang đi giữa những con người chung quê. Ghé vào một tòa nhà kính óng ánh nắng vàng. Để thực hiện những công việc cần làm. Sau đó lại chờ cho một cuộc hẹn tiếp theo ở quán cafe Starbusks bên đường. Chưa lúc nào không thôi lạc lõng. Vẫn là ở giữa những chiếc bàn đầy người trò chuyện. Rồi chợt nhận ra mình đang nghe chính giọng mình trong bản Radio - Yêu hơn một người, phát ra thầm thì từ điện thoại. "Đến một ngày bạn nhận ra, Mình chỉ là một người bình thường như bao người khác đi ngang qua cuộc đời bạn, Bạn cũng đừng buồn, mà hãy vui lên. Vì biết đâu đó là cách tốt nhất để chúng ta không còn nợ nần nhau ..." Nuốt một ngụm Mocha mà thấy đăng đắng nơi cổ họng. Ngẫm lại cũng có ngày, mình tự răn mình bằng những gì đã nghiệm được từ đâu đó, ai đó và mối nhân duyên dang dở nào đấy từ những ngày xưa cũ ... Đã không có bắt đầu thì cũng chẳng có kết thúc. Nơi đây mặt trời sắp lặn, và nơi nào đó mặt trời sẽ mọc trên cuộc sống này ! 24.10.2013 Gởi tuổi trẻ của Tôi http://takidu.weebly.com/radio.html Ảnh mượn từ VB photo
Tàu điện ngầm ở Philipines,
Tôi được chị của mình cho biết: Ở đây vào thứ 2 và thứ 6 hàng tuần là giờ cao điểm kinh khủng không kém Việt Nam, nên có đi đâu về trước 4h chiều. Không thì 22h mới về được. Mặt tôi ngơ ngơ với thông tin vừa có được. Ừ thì cứ xem tận mắt đã hẳn tính. Vác cái ba lô thổ cầm đủ màu chói lọi trên vai, tóc xõa để một bên không quên đội trên đầu chiếc nón snapback NY màu đen được tặng từ chàng-trai-Đà-Nẵng. Tôi rất thích chiếc mũ ấy, nó giúp tôi có phần tinh nghịch nhưng vẫn tỏ ra "đầy nguy hiểm" :'D. Đi bộ ra MRT để lên trạm Ayala thì bị lạc đường "nhẹ". Không có hậu quả gì nghiêm trọng ngoài tập luyện cho đôi chân cơ bắp của mình leo thêm 4 dãy bậc thang lên và xuống của trạm tàu điện ngầm. Chưa thấy dấu hiệu của "giờ cao điểm" nhưng tất cả ở đây đều có trật tự của Sự Công Bằng. Được thể hiện qua văn hóa xếp hàng của người dân. Từ việc đón tàu điện ngầm, kêu taxi, tính tiền, đi toilet, mua đồ ăn thức uống,... Một điểm cộng cho sự văn minh. Xuống trạm MRT ở Ayala, Tôi mua 1 cây kem để đổi tiền lẻ đi taxi. Vì lại được dặn: "Taxi ở đây hay đòi tiền thêm vô lý, nhớ phải có tiền lẻ trong túi để đưa đúng tiền, không thì taxi không trả lại tiến thừa đâu nhé!"_Một lời cảnh báo hơi hơi nặng. Vẫn nghe theo vì tôi không mang nhiều tiền nên cũng cần tiết kiệm đôi chút. Giờ thì đã thấy một dãy dài người người xếp hàng chờ taxi tới. Chắc chờ tới ngày mai luôn quá! Tôi đang có việc gấp cần đi đến đúng hẹn và phải trở về trạm MRT trước 5h chiều. Thế là cuốc bộ. Mất hơn 30 phút mới tới nơi ... Xong việc, tôi bắt taxi mong về kịp trước giờ cao điểm. vừa bước vào trạm tàu, giờ mới thấm câu nói của chị mình. Hàng người xếp hàng dài từ dưới chân cầu thang cho tới cổng vé. Haizz... Không mất nhiều thời gian để làm quen. Tôi thấy tốt thôi vì đó là nét đẹp của sự Công bằng! Mất 20p xếp hàng rồi cũng tới phiên mình lên tàu. Trên chuyến tàu nghẹt người về lại Quezon, Tôi nhanh chân tìm được một chỗ rất "êm ái". Phía trước và sau mình là hai người phụ nữ tròn trịa có phần đẫy đà đang lắc lư khoan thai cùng nhịp xe. Một trong số đó là người mẹ đang bồng đứa bé gái khóc í ới... Người mẹ không biết làm sao để dỗ cho con bé hết khóc và chịu ngồi yên trong khoan tàu chật chội đông nghịt người, toàn mùi mồ hôi, mùi hơi người, mùi thức ăn uống nước còn đeo bám ai đó... Chưa bao giờ tôi ước mình được cao thêm 5cm như lúc này, chỉ để cho dễ thở một tí. Vừa đứng tôi hướng mắt ra cửa số tìm mặt trăng sắp mọc trước hoàng hôn. Bỗng thấy bàn tay mình có cái chạm nhè nhẹ và tiếng cười giòn giã. Cô bé con nhỏ xíu được mẹ bồng cao ngang bằng tôi, mắt đen tinh nghịch, to và trong vắt cùng hàng mi quyết rũ nhìn tôi khúc khích cười. Một tay bé nhỏ vịn tay nắm đu đưa trên mui xe. Bé con có vẻ thích vì được cao bằng tôi và có tư thế như mọi người trên khoan tàu, dù đang đứng trên đôi chân của mẹ. Được ít phút khóc lại, tôi nhìn bé con cố tỏ vè vừa nghiêm nghị vừa đùa một tí. Cứ thế chúng tôi nhìn nhau mãi đến khi qua 2 trạm ga tàu. thì con bé lại cọ quậy khóc. Người mẹ dỗ mãi không nín. Mọi người trong khoan tàu có vẻ hơi khó chịu. Tôi chịu, trông trẻ con không phải là tài lẻ của mình. Người mẹ hết cách. Dịu dàng nhất có thể đặt bé con vào lòng, bàn tay vén nửa áo cho con bú sữa, đứa bé im ru nằm lim dim. Khuôn mặt người mẹ thoáng chút bối rối và ngượng ngùng dưới ánh nhìn của đám đông trên tàu. Nhưng chỉ là thoáng qua, Chị nhẹ nhàng chỉnh bầu sữa cho vừa miệng bé con đang say sữa mẹ. Một tay êm ái kê đầu đứa trẻ, một tay giữ áo. Miệng khoan thai khe khẽ hát ru gì đó mà tôi không hiểu được ngôn ngữ bản địa. Lúc này, cửa số khoan tàu phía sau chị là cả một hoàng hôn rực đỏ đang ấp ủ mặt trăng xanh non vừa lấp ló sau đám mây hồng. Hôm nay ông trời có vẻ ưu ái cho tôi quá! Vì lúc này đây là khung cảnh đẹp nhất mà tôi được chứng khiến trong những ngày đầu làm quen với cuộc sống ở Philippines. Hoàng hôn đậm tình mẫu - tử thiêng liêng. Từ một người con gái kín đáo đã trở nên vĩ đại hơn trong vai trò một người mẹ. Sau này mình cũng sẽ như thế chứ?... Loáng thoáng thầm nghĩ về tương lai đôi chút. Không biết có phải "khi ở chỉ là nơi đất ở" nên thời gian để tôi nhìn ngắm đất nước mình đã bị Cuộc sống hằng ngày "bình thường hóa" ? Mà sao, khi qua nơi này, Mắt tôi hướng tìm nhiều hơn đến Mặt trời - Mặt trăng - Những ngôi sao trên bầu trời cao rộng. Hóa ra những Bình minh và những Hoàng hôn hằng ngày trên quê nhà, khi rời xa mới thấm thía nhớ... 18.10.2013 Philippines, Một ngày mưa sầu ở Philippines, Cũng là một ngày mưa lạnh ở sài Gòn... Chọn cách đi xa Sài gòn, Chỉ để nhớ về Sài gòn nhiều hơn những ngày đã có. Đã bắt đầu da diết hơn ... Mỗi ngày một ít . Buông bỏ tất cả ở Sài Gòn, Không hẳn là từ bỏ tất cả. Buông lơi chỉ để mong chờ, Một cái xiết chặt hơn từ sau lưng ... Nhưng Sài Gòn vẫn kiêu hãnh như Người Sài Gòn vốn vậy, Tất cả ủy mị chỉ ở trong tâm hồn. Một đôi tay níu giữ mãi trong hoài niệm. Không biết giữa Sài gòn ngày ấy, Mình đã sống ra sao? Mà từng đôi tay thân thuộc, Vuột đi như những con mưa Sài Gòn mùa này ... Mưa ở Philippines không lạnh như giữa Sài Gòn, Nhưng tê tái và âm ỉ len lỏi từng khẽ ngón tay ... 16.10.2013 Philippines |
Rainer maria Rilker"Hãy nghĩ về thế giới ... Bạn mang trong bản thân mình." Archives
January 2017
Categories |